Xin chào mọi người, đây là lần đầu tiên mình đăng bài trong group này. Mình xin phép dùng nick ảo vì trong đây có người quen của mình. Mình tin ở đây chắc chắn cũng có những bạn đã từng đấu tranh với chính suy nghĩ của bản thân mình về việc liệu có nên đi Hàn hay không?
Mình năm nay 25 tuổi và mới sang hành được gần 4 tháng. Mình biết với độ tuổi này mà sang Hàn thì chắc chắn là sẽ rất muộn so với những bạn 2k bây giờ. Mình sang Hàn là bắt đầu từ con số 0 tức là học tiếng để rồi lên đại học mặc dù mình đã tốt nghiệo đại học ở Việt Nam và đã đi làm được hơn 1 năm rưỡi rồi. mức lương ban đầu của mình khi mới làm việc là 7tr/ tháng và đến lúc mình nghỉ là 10tr/tháng. Có lẽ với nhiều người cho rằng mức lương đó là ổn nhưng cuộc sống ở HN mà với mức lương đó thì k để ra được bao nhiêu cả vì vậy mình cũng đã từng đắn đo rất nhiều là có nên đi hay không vì hiện tại sang Hàn Quốc thì vẫn đang dịch liệu k biết có kiếm được việc làm nuôi sống bản thân không?.
Gia đình mình cũng không có khá giả gì, nhà thì cũng đông con (sau mình còn 2 em nữa). Khi mà mình xin đi Hàn ban đầu bố mình không đồng ý và lúc đó mình cũng không có nài nỉ xin thêm hay gì cả. Đến lần sau mình xin thì bố mình bảo giờ lớn rồi muốn quyết định thế nào là việc của con. Lúc đó mình vui lắm, kiểu được sự ủng hộ của bố thì sẽ càng có động lực ghê gớm hơn. Rồi mình bắt đầu làm hồ sơ (mình nhờ qua dịch vụ làm hồ sơ thôi còn đâu mình tự liên lạc với trường nên chi phí làm hồ sơ cũng mất không đáng bao nhiêu. Có cái chứng minh tài chính hay còn gọi là sổ ngân hàng là mất nhiều nhất thôi).
Mình đã tự mày mò, tự liên hệ với trường qua gmail, mình không giỏi tiếng hàn nên mình toàn phải dùng papago để dịch và sau đó có nhờ bạn bè xem lại và dịch giúp để gửi mail qua trường. Và khi trường thông báo lại đã nhận được mail và sẽ xét duyệt hồ sơ của mình. Lúc đó mình vừa mừng vừa sợ, mừng vì trường đã phản hồi lại nhưng cũng sợ vì cái khoản cái chứng minh tài chính (xác nhận thu nhập) của nhà mình không có chứng minh cụ thể vì nhà làm nông không có kinh doanh cái gì hết cả. Rồi việc gì đến cũng sẽ đến trường đã chấp nhận hồ sơ của mình rồi gửi qua bên đại diện của trường ở VN để phỏng vấn mình qua vòng 1 và mình đã đỗ vòng 1. Hơn 1 tuần sau mình lại phỏng vấn lần 2 với trường và lúc đó do cái chứng minh tài chính tức cái xác nhận thu nhập của mình không được minh bạch nên trường yêu cầu giấy phép kinh doanh mà nhà mình đâu có kinh doanh cái gì đâu. Lúc đó mình thề là rất sợ bị trượt vì mình chỉ nộp duy nhất 1 trường đó thôi chứ k có nộp bất cứ thêm một trường nào cả. và bên trung tâm đại diện trường cũng đã xin cho mình nhưng trường mình vẫn xem xét lại rất kỹ rồi cuối cùng cũng cho mình đậu. Thề là vui dã man kiểu được trúng số độc đắc ấy (giờ nghĩ lại vẫn thấy cảm giác nâng nâng )
Nhưng khi được trường cấp cho Invoice rồi khì lúc đó dịch bên Hàn lại càng mạnh hơn, bố mình sợ lại k muốn cho mình đi nữa và một phần cũng sợ bị lừa vì do mình liên hệ trực tiếp với trường mà k qua trung tâm nên chẳng có gì đảm bảo cả. Lúc đó thực sự là mình bị bất lực, mình rất sợ không được đi vì mình đã tốn bao công sức, thời gian rồi hy vọng cả vào đó rồi khi có kết quả xong đùng 1 cái lại huỷ k đi thì sau k còn cơ hội vào trường mà mình thích nữa. Mình có thể tự vay tiền để đi nhưng như thế thì lại làm bố mẹ mình buồn nên mình đã k phải biết làm thế nào cho hợp lý. Mình đã suy nghĩ rất rất nhiều và mình bị stress. Mình nói với anh chị của mình, tất cả mọi người cũng đều ủng hộ và có nói với bố mẹ giúp mình và cuối cùng mình cũng được đồng ý và thế là mình đã đóng tiền sang trường rồi chờ ngày có code để đi xin visa và bay sang Hàn thôi. Cảm giác lúc đó hạnh phúc, tự hào vì có bố mẹ và các anh chị luôn ủng hộ mình.
Cảm giác lúc đầu sang bên Hàn thì nó không khác gì VN là mấy vì mình sống xa gia đình quen rồi nên mình cũng k thấy nhớ nhà lắm. Khi mới sang bố mẹ mình hay gọi điện xong bố mình có khóc, lần đầu tiên mình thấy bố mình khóc vì mình (lúc đó tự dung nước mắt mình tuôn theo vì thấy bố khóc nhưng mình cũng k để bố mình thấy nước mắt mình rơi được) Mình nhớ những lần bố mình khóc là khi ông bà nội mình mất và khi chị gái mình đi lấy chồng còn lại thì mình chưa thấy bố mình khóc bao giờ. Lúc này mình cũng thấy có lỗi khi mà cứ cố gắng đòi đi để giờ bố mình lại buồn nhưng mà sau suy nghĩ lại tự động viên tinh thần là không sao, mình sẽ cố gắng học tập để sau này bù đắp lại cho bố mẹ mình.
Rồi sang được 3 tháng mình đã bắt đầu đi làm. Khi đi làm thêm hôm đầu tiên, vì mình chưa giỏi tiếng nên mình chỉ làm trong bếp nấu những món đơn giản với rửa bát thôi. 1 ngày mình làm có 4 tiếng nên cũng k có vất vả gì cả. hôm đầu tiên đi làm bỗng chốc trong giờ giải lao mình tự dưng nhìn ra không trung rồi tự dưng thấy nhớ những ngày ở Việt Nam, nhớ những hôm đi làm về là nghỉ ngơi, buôn chuyện với bạn bè, rồi cuối tuần đi chơi- cảm giác lúc này là thấy nhớ VN, nhớ bạn bè ở HN vô cùng. Nhưng suy nghĩ ấy chỉ xuất hiện trong chốc lát vì có khách vào mình lại phải tập trung vào làm việc. rồi mấy hôm sau làm quen thì mình thấy bình thường không còn suy nghĩ gì về những việc ấy cả.
Mình viết bài hát này là để làm động lực cho các bạn có ước muốn đi học thực sự và muốn theo đuổi ước mơ của mình. Khi xác định đi sang một đất nước mới lạ không có người thân và bạn bè thì chúng ta phải có một cái đầu lạnh, một tinh thần thép, một cuộc sống sẽ cô đơn mặc dù là có bạn bè nhưng k thể gặp nhau thường xuyên được vì ai cũng phải đi làm để kiếm tiền đóng học. Mọi người hãy cố gắng theo đuổi những gì mình muốn và đừng để thanh xuân của mình trôi qua phải hối tiếc. Xem thêm thông tin khác tại https://old2.hanquocchotoinhe.com/du-hoc-han-quoc/
Linh Hương Nguyễn/ Group Hàn Quốc chờ tôi nhé